Người mẹ thứ hai của những đứa trẻ 'đặc biệt'
Mỗi nghề giáo đều mang trong mình một sứ mệnh, nhưng có lẽ những người giáo viên dạy trẻ tự kỷ lại gánh trên vai một trách nhiệm đặc biệt hơn cả. Họ không chỉ là người dạy chữ, mà còn là người bạn, người mẹ, người đồng hành trên hành trình tìm lại sự kết nối của những đứa trẻ “đặc biệt”.
Giữa rất nhiều con đường trong nghề giáo, tại sao lại chọn đồng hành cùng những đứa trẻ có thế giới riêng biệt? Câu trả lời của các cô không chỉ gói gọn trong hai chữ “đam mê” mà còn là sự đồng cảm, thấu hiểu và khát khao mang lại điều tốt đẹp cho những đứa trẻ “đặc biệt”.
Câu nói “Nghề chọn người” dường như đúng hơn bao giờ hết với những giáo viên dạy trẻ đặc biệt. Dù là giáo viên mầm non, giáo viên giáo dục đặc biệt hay bất kỳ ngành sư phạm nào, ai cũng đối mặt với không ít khó khăn, vất vả. Nhưng với những người làm công việc “đặc biệt” này, thử thách còn lớn hơn bởi mỗi đứa trẻ đều là một cá thể riêng biệt, mang theo những khó khăn riêng biệt.
![]() |
Người mẹ thứ hai của những đứa trẻ "đặc biệt". Ảnh: Thuỳ Dương |
Không có giáo án chung, không có sách giáo khoa nào có thể áp dụng đồng loạt cho những đứa trẻ ấy. Các em còn non nớt, chưa thể tự mình thích nghi và sinh tồn trong thế giới rộng lớn này. Vì vậy, những người thầy, người cô không chỉ dạy học mà còn phải quan sát, lắng nghe, thấu hiểu từng cử chỉ, cảm xúc. Họ kiên nhẫn đồng hành, đối diện với những cơn khủng hoảng của trẻ – và đôi khi, cả những giọt nước mắt của chính mình.
Dạy dỗ những đứa trẻ đặc biệt giống như nhiệm vụ “dắt những chú ốc sên đi dạo” – chậm rãi, kiên nhẫn và đầy yêu thương. Những thành quả đôi khi rất nhỏ bé, nhưng lại quý giá hơn bất cứ bó hoa rực rỡ hay lời chúc hoa mỹ nào. Đó có thể chỉ là một ánh mắt quay lại khi nghe cô gọi tên, một tiếng “ạ” rụt rè khi nhận được món quà nhỏ. Nhưng với những người làm nghề, đó là niềm vui vô tận. Điều hạnh phúc nhất chính là thấy các con tiến bộ, dù chỉ một chút, và nhận được sự thấu hiểu, trân trọng từ những người làm cha, làm mẹ. Đó chính là phần thưởng vô giá trong hành trình đầy ý nghĩa này.
Với những em bé đặc biệt, có lẽ chính các em cũng chưa thực sự hiểu ngày 8/3 là gì để có thể dành tặng cô giáo một món quà hay một lời chúc. Nhưng với những người dạy trẻ đặc biệt, niềm hạnh phúc không nằm ở hoa hay quà trong ngày lễ, mà ở từng khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa diễn ra mỗi ngày.
Chỉ cần một chút tiến bộ của con, một sự thay đổi dù rất nhỏ sau mỗi buổi học cũng đủ để trở thành món quà tuyệt vời nhất. Dẫu còn nhiều gian nan, nhưng những cô giáo nơi đây vẫn lặng lẽ, bền bỉ và tận tụy. Bởi hơn ai hết, họ hiểu rằng chỉ cần thêm một chút yêu thương, một chút kiên nhẫn, thế giới của những đứa trẻ đặc biệt sẽ dần mở ra – với sắc màu của sự kết nối, của niềm tin và hy vọng.